1 thg 12, 2013

Hài hước chuyện “không yêu trả dép anh về”

Sau khi tình yêu không thành, một anh chàng đã đến nhà người yêu cũ thẳng thắn đòi lại tất cả quà đã tặng cô gái cùng một cây quạt điều khiển từ xa trước đây đã “trót” tặng bố mẹ người yêu.

Chia tay đòi tiền cơm, nước

Liên quan đến câu chuyện đòi lại tình phí sau chia tay, Lan (Hòa Bình, nhân viên văn phòng ở Hà Nội) kể: “Bạn cùng lớp mình yêu một anh và sống thử trong 2 năm. Anh này ngoài đi học còn đi làm thêm kiếm tiền nuôi 2 đứa (tất nhiên là vẫn có tiền bố mẹ phụ vào) còn bạn mình ở nhà nấu nướng, giặt giũ, chăm "chồng”.

Nàng chiều chồng như “chiều vong”, sáng lọ mọ nấu đồ ăn sáng, hôm nào anh ta chán không muốn ăn cơm là ra đầu ngõ mua xôi, cháo… cho chàng đổi vị. Có hôm hết tiền, nó chỉ dám mua một phần nhường người yêu ăn còn mình thì ôm bụng rỗng đến lớp.

Ra trường 2 người chia tay nhau, nàng chưa kịp nguôi đau khổ thì anh kia đã đến và đòi "tình phí" là 20 triệu (tiền ăn uống, phòng trọ, học phí...) Bạn mình không có tiền đã phải bán tháo cái xe máy bố mẹ vừa cho mua để đưa trả lão kia”.


Sau chia tay nhiều anh chàng "tiếc" số quà trót tặng bạn gái (Ảnh minh họa)

Đến hiện tại dù đã 3 năm trôi qua nhưng nhóm bạn của Nga (cựu sinh viên ĐHQGHN) vẫn còn nhớ câu chuyện “bị đòi thẻ nhớ” của cô nàng.

Nga yêu một anh quê ở Quảng Ninh sau một thời gian ở chung xóm trọ. Anh chàng đang đi học nhưng nhà có điều kiện nên cuộc sống sinh viên khá dư giả. Trong một lần điện thoại của Nga hỏng thẻ nhớ, anh này hào phóng nói: “Anh còn 1 cái thẻ nhớ hơi cũ nhưng em chưa mua thẻ mới thì cứ lấy mà dùng”.

Tuy nhiên chỉ sau một thời gian ngắn, 2 người đã chia tay. Sau khi chia tay 3 tháng, đang lúc đi chơi với bạn Nga nhận được tin nhắn từ người yêu cũ. Không một lời hỏi thăm, không một chút níu kéo, anh này thẳng thừng nhắn đòi Nga trả lại cái thẻ nhớ đã cũ với lý do “Cái đó là thẻ nhớ của mẹ anh mẹ anh hỏi nên anh mới phải bảo em”.

Nga bảo: “Tất nhiên thẻ của anh ta anh ta có quyền đòi lại nhưng mình thấy choáng quá vì cái thẻ nhớ ít dung lượng ít lại cũ mình cũng không còn dùng nữa (Nga đã mua thẻ mới). Anh ta bảo thẻ của mẹ nhưng mình biết đó chỉ là cái cớ”.

Đòi lại quà đã tặng phụ huynh “hụt”

Rất nhiều câu chuyện khó tin nhưng có thật xung quanh việc đòi lại “tiền” sau khi hết “tình” cũng đã được chia sẻ trên mạng.

Thành viên có nick muaxuanucu, trên một diễn đàn, cũng kể lại câu chuyện bị người yêu đòi quà. Theo người này, cả 2 yêu nhau được một năm nhưng vì người yêu có nhiều biểu hiện lăng nhăng (cùng một lúc cò cưa nhiều em khác) nên cô gái đã nói lời chia tay.

Tuy nhiên, chia tay xong cô gái trẻ cũng không được yên khi anh người yêu cũ cho em trai đến tận nhà đòi chiếc điện thoại anh này tặng ngày 8/3. Gặp hôm thành viên này đi làm nên chưa trả điện thoại được, anh ta đe dọa nếu cô không trả thì trong 7 ngày tới sẽ gọi điện về quê đòi bố mẹ cô.

Khi cô gái cho người đến trả lại (vì không muốn nhìn thấy mặt tên đểu) hắn vẫn còn nì nèo bắt cô trả nốt cái…sạc pin.

Trên diễn đàn này, một thành viên khác cũng góp chuyện: “Cô bạn mình được giới thiệu một anh chàng, cò cưa tán tỉnh độ 3 tháng (trong sáng hoàn toàn). Sau 3 tháng có hoa, quà và mấy lần đi chơi (1 lần thuê taxi đi Sơn Tây, 1 lần đi hát karaoke, 1 lần xem phim và ăn uống với bạn bè mấy lần).

Nhưng rồi bạn mình bảo không hợp nên không thể tiến xa được. Ngay sau đó, anh chàng này viết ra 1 tờ giấy rồi bảo thằng bạn mang đến đòi lại tiền với lời dặn "ít nhất cũng phải đòi được 3 triệu"”.

Thành viên Sadday kể: “Một anh yêu một chị mấy năm. Khi yêu nhau anh tặng chị lắc tay, đồng hồ và còn tặng bố mẹ chị cái quạt điều khiển từ xa để tỏ lòng thành. Nhưng về sau hai người lục đục, rồi chị bảo chia tay. Anh đe dọa: “Nếu chia tay thì sẽ phải trả lại hết những gì anh đã tặng từ cái kim đến con voi nhé”. Chị cũng ok”.

Tưởng anh chỉ nói lúc giận dỗi nhưng “Hôm sau anh tới nhà, "xin" luôn cả cái quạt đã tặng nhạc phụ nhạc mẫu hụt để mang về. Nhà chị vui vẻ trả hết mọi thứ từ lắc tay, nhẫn, đồng hồ... anh mua cho chị từ hồi nào tới cả cái quạt. Tiễn anh về, các bác còn cám ơn anh rối rít vì “May quá cháu không thành con rể của bác”.

Theo Lê Hiếu
Vietnamnet

Chuỗi ngày hãi hùng của cô gái Việt lấy chồng xứ Kim Chi

Chuyện đã ba năm qua, nhưng gia đình cô gái Mai Thị Lâm, sống ở một vùng quê hẻo lánh miệt sông nước Hậu Giang vẫn không thể nào quên được.

Hình chỉ có tính chất minh họa.

Đó là một buổi sáng, khi cả gia đình ngồi quây quần bên mâm cơm trước chái ngôi nhà mới mà con gái đi lấy chồng Hàn gửi tiền về xây, thì bỗng cô con gái mà họ đinh ninh đang tận hưởng hạnh phúc làm dâu ngoại bỗng lù lù xuất hiện.

Mai Thị Lâm, với dáng vẻ tơi tả òa khóc khi gặp gia đình. Sau cú sốc, ngồi lại, cả nhà mới rõ nguồn cơn.

Năm 2000, Mai Thị Lâm mới 19 tuổi, thông qua mai mối của một người chị bà con đã đi lấy chồng bên Hàn, có buổi gặp mặt người đàn ông Hàn Quốc họ Han. Ông Han hơn cô 30 tuổi, trông già và chẳng đẹp đẽ gì, thế nhưng với gia đình của Lâm, như vậy là may mắn lắm rồi, vì nhiều cô trong xóm còn phải chấp nhận lấy cả chồng què quặt để được xuất ngoại. Chỉ sau một lần gặp gỡ, Lâm đã lọt vào mắt ông Han. Thông qua người mai mối, đám cưới được xúc tiến gấp gáp cùng với các hồ sơ thủ tục khác.

Thực lòng, Lâm không hề muốn có cái đám cưới này lẫn chuyến làm dâu Hàn mà gia đình cô vẫn mong ước. Cô đã hẹn hò yêu đương với một thanh niên cùng xóm, là người bạn từ thời ấu thơ của Lâm. Thế nhưng, mối tình này bị cấm cản quyết liệt. Vì nhà Lâm vốn chẳng khá giả gì, mà nhà người yêu Lâm còn bi đát hơn: Cha mẹ mất sớm, để lại cho người yêu Lâm một gánh nặng là bốn đứa em. È cổ làm lụng nuôi em còn phải giật trước vá sau, thì Lâm về làm vợ thì chắc gì có tương lai tốt đẹp? Vì thế mới dẫn đến chuyện cả gia đình bàn nhau nhanh chóng làm mai mối gấp cho Lâm đi lấy chồng Hàn Quốc, để vừa được ấm thân, cả nhà vừa được nhờ.

Lý lẽ của cha mẹ và các anh chị Lâm cũng như nhiều gia đình nghèo khác ở miệt sông nước này: Lấy đàn ông chung quanh thì cũng gặp phải cái nghèo cái khó, rồi cả bầy con, lại khổ nheo khổ nhóc. Lấy chồng Hàn, dù già chút nhưng bù lại có của, được ra nước ngoài, sống sung sướng, mà cả nhà cũng thơm lây. Vậy là chống gia đình không được, Lâm đi lấy chồng, rồi xuất ngoại.

Sáu năm Lâm ở Hàn Quốc, chưa về thăm cha mẹ được một lần, dù là Tết nhất. Nhưng thi thoảng, một năm ba, bốn cuộc gọi về, Lâm nói mình vẫn ổn, bên này lạnh và không hợp khẩu vị nhưng đang quen dần, già đình chồng cũng không khó khăn gì. Lâm cũng hay gửi tiền về, cho cha mẹ xây nhà, anh chị mua xe máy, cho cháu học hành...

Tàn giấc mơ đổi đời nơi xứ người

Vậy mà đùng một cái, Lâm xuất hiện trước nhà với bộ dạng tả tơi. Ngày đi tròn trịa trắng trẻo, mà sáu năm qua, Lâm giờ ốm nhom như que củi, người như hết sức sống. Lâm kể, mình sống ở nhà chồng như địa ngục chốn trần gian.

Sang xứ người, lạ nước, lạ cái, nhưng gia đình chồng không cho Lâm học tiếng Hàn, họ muốn hạn chế giao tiếp của Lâm. Họ thẳng thừng nói, bao nhiêu cô dâu qua bên này, đủ lông đủ cánh là bay biến, tìm gia đình ngon lành, nên họ bỏ tiền ra cưới Lâm về, họ đâu có ngu!

Nhà chồng neo người, gồm có chồng Lâm và cha mẹ chồng, anh chồng. Khốn nỗi ngoài chồng Lâm ra thì cả nhà đều ốm yếu, bệnh tật, nhất là cha mẹ chồng đã ngoài 70. Cha chồng Lâm thậm chí nằm một chỗ, bao chuyện vệ sinh thân thể trước kia hai con trai thay phiên nhau lo, bây giờ phần Lâm hết.

Nhà không giàu có gì, lại người bệnh nhiều hơn người khỏe, nên cả hai vợ chồng phải cật lực làm. Suốt ngày Lâm phải cùng chồng cắm mặt trên những thửa ruộng. Tiếng là qua sáu năm, chứ ngoài vùng nông thôn Lâm sống, thì cô chẳng biết các địa danh của Hàn Quốc mặt mũi ra sao.

Chồng Lâm gần 50 rồi, lầm lì ít nói, tính tình cục súc. Lại khác biệt ngôn ngữ, chưa bao giờ Lâm có được một sự dịu dàng, một lời chăm sóc từ chồng, cô chỉ có nghĩa vụ là phục phụ nhà chồng, rồi phục vụ “chuyện ấy” cho chồng hằng đêm.

Lấy chồng mấy năm trời, Lâm vẫn chưa thấy có dấu hiệu sinh con. Suốt ngày cô bị chồng chửi mắng vì “không biết đẻ”. Đến trước khi về nước 8 tháng, Lâm bỗng có thai. Trong nỗi lo lắng, Lâm cũng thấy mừng rỡ, vì dù sao đã được làm mẹ. Biết đâu, nhờ đứa trẻ mà cô được chồng yêu thương hơn. Nhưng mọi sự chẳng có gì thay đổi, vẫn phải làm quần quật tối ngày, vẫn phải hầu hạ nhà chồng.

Cho đến cái lần bị chồng đánh, Lâm chạy ra ngoài, vấp té và sẩy thai. Nằm bẹp mấy ngày sau cú sốc, Lâm quyết tâm bỏ trốn. Cô không thể sống ở cái địa ngục này thêm nữa. Cô muốn trở về quê, dù xấu hổ với bà con họ hàng cũng được. Miễn là không phải đày ải nơi đây. Xin về không được gia đình chồng đồng ý, cô liên lạc với một người bạn đồng hương, nhờ giúp đỡ.

Sau nhiều tháng trời chuẩn bị và tìm nhiều cách khác nhau, có lúc tưởng như bị nhà chồng phát hiện, không trốn được, cuối cùng, Lâm cũng đặt chân được đến sân bay Tân Sơn Nhất. Từ đây, cô bắt xe đò về nhà. Về được đến quê hương, cô thất thần, nhưng mừng rơi nước mắt…

Nghe Lâm kể, cả nhà cô ai cũng xót xa, ân hận. Họ hối hận vì sống an nhàn hơn trên những đồng tiền cay đắng mà Lâm gửi về. Rồi nhiều lần gọi sang vòi vĩnh, muốn mua thêm ti vi, xe máy, cho cháu tiền đi học Anh văn, cho anh tiền mở quán nước…

Lâm trở về, đối mặt với không ít lời bàn tán, chê cười của xóm giềng. Người yêu cũ đã lấy vợ. Tay trắng với một thân hình tiều tụy, nhưng với Lâm, được về quê, thoát khỏi “địa ngục” bên kia đã là hạnh phúc lắm rồi. Cô còn trẻ, còn làm lại được.

Ba năm trôi qua, Lâm đã là một thợ may khá đông khách ở thị trấn. Cuộc sống dần xóa nhòa mọi khổ đau, nhưng những kí ức thì khó lòng mà quên được.

Theo PLVN
(dantri.com)

Thư tình: Tạm biệt tình yêu!

Thư tình: Tạm biệt tình yêu!
Em sẽ không chạy theo anh nữa (Ảnh minh họa)
Em biết mình đã tự lừa dối bản thân lâu lắm rồi rằng trong trái tim anh em chưa bao giờ tồn tại.
Có lẽ đây là lá thư cuối cùng mà em viết cho anh. Em biết mình đã tự lừa dối bản thân lâu lắm rồi, em biết rằng trong trái tim anh em chưa bao giờ tồn tại nhưng em vẫn tin và hy vọng rằng muốn nhận một cái gì đó thì phải cho đi phải không anh? Thời gian qua em đã cố gắng quên anh, xóa đi hình ảnh của anh trong tâm trí, nói bao nhiêu lần là mình sẽ buông tay anh... nhưng em chưa làm được.

Lúc trước anh nói, anh đã từng bị tổn thương, vậy giờ đây anh có nghĩ tới cảm giác của em giống ngày xưa của anh không? Anh than trách người ta vô tâm với anh, vậy bây giờ cảm giác của em thì sao? Em nghĩ anh đã có sẵn câu trả lời rồi anh à. Anh đừng nghĩ rằng số phận mình đau khổ, mà chính anh làm anh đau đó anh à, nhìn người mình yêu đau mình cũng đau lắm anh có biết không? Em đã cố gắng làm tất cả cũng chỉ vì yêu anh nhưng đáp lại em được gì đây? Lẽ ra em phải đáng được trân trọng chứ? Mấy hôm nay em đã suy nghĩ rất nhiều thật sự suy nghĩ nhiều lắm con người ta không có ai là hoàn hảo, cũng chẳng có gì là vĩnh cửu phải không anh? Là con người cần phải có khuyết điểm để bù qua, bù lại cho nhau, người mà không mắc sai lầm gì dù nhỏ nhất thì có được gọi là người nữa không anh nhỉ?


Lỗi của em là đã dành tình cảm quá nhiều cho anh (Ảnh minh họa)

Em cũng như bao nhiêu người khác mắc phải quá nhiều sai lầm trong cuộc sống vậy nên chưa bao giờ em đòi hỏi một điều gì đó hoàn hảo cho mình. Em biết cái gì không thuộc về mình thì sẽ chẳng bao giờ là của mình đâu. Em không đáng tội nghiệp như người khác (người khác ở đây là Nga bạn gái của anh chứ không phải là ai khác) tuy anh chưa bao giờ nói yêu em nhưng anh đã phản bội họ và trong đó em cũng là người có lỗi. Lỗi của em là đã dành tình cảm quá nhiều cho anh, cũng như anh nói thời gian qua em đã để cho lý trí lấn át con tim, con tim điều khiển quá nhiều.

Thật sự mà nói em chưa bao giờ trách anh ngay cả khi anh có tình cảm với Mai vì em biết mình chẳng là gì của nhau cả, tình cảm đôi lúc là màu hồng nhưng đôi lúc lại là màu đen. Em chưa bao giờ mơ cho mình một hạnh phúc màu hồng nhưng dù sao em cũng phải cảm ơn anh đã cho em những kỷ niệm ở bên anh ngọt ngào nhất mà trước giờ em có. Mặc dù không đáng nhớ vì nhớ lại có thể làm cho em đang cười và bật khóc, em sẽ không chạy theo anh nữa sẽ không chạm vào cuộc sống của anh nữa và sẽ không để tình cảm của mình làm anh khó chịu cũng như khó xử.

Hãy thật hạnh phúc anh nhé vì hạnh phúc của anh chưa bao giờ thuộc về em, chưa bao giờ em mang cho anh tiếng cười như người ta mang cho anh. Ở bên em cuộc sống đầy tăm tối em biết nhưng em là em chứ không bao giờ là ai cả, không hoàn hảo, không có nụ cười thoải mái và tự nhiên, không nhí nhảnh hồn nhiên như những người khác em là vậy có quá nhiều khuyết điểm phải không anh? Yêu anh em cũng không cố gắng để thay đổi mình đâu vì em biết sau này sẽ có người yêu những khuyết điểm đó của em.

***
(24h.com.vn)

NHÀ THUỐC ĐÔNG Y DÂN TỘC DAO

Thầy thuốc: BÀN NHƯ HIỆN (TÁM)
Thẻ Hội Viên Đông Y MS: 63117
Đ/c: Thôn Sặt Ngọt, xã Đông Cuông - Văn Yên - Yên Bái
 (gần đền Đông Cuông cách cây xăng Đông Cuông 2km)
                       ĐT: 0916 531 736 - 01693 384 498
STK: 8706 2050 14288 Ngân hàng NNPTNT AGRIBANK CHI NHÁNH Yên Bái
Chuyên Chữa các bệnh:
- Gan nhiễm mỡ, sơ gan cổ chướng, viêm gan
- Sỏi Thận
- Dạ dày, viêm loét Hành Tá Tràng,..
Với những bài thuốc được lấy từ những cây thuốc quý từ thiên nhiên,
(Lưu ý: giao hàng miễn phí trong nội thành Hà Nội, các tỉnh khác chuyển qua bưu điện)

28 thg 11, 2013

Người đàn bà bán lộc

Giờ giao thừa. Những tiếng chuông rung lên lay động màn đêm. Tiếng còi tàu báo hiệu năm mới. Những chòm pháo bông sáng rực cả khoảng trời. Mùa xuân đang đến.
Người đàn bà bán lộc

Bà Ba sửa soạn lại những nhánh trầu, xếp chúng vào mủng. Năm mới đến, thế mà, bà vẫn cứ đều đều công việc của mình.
Bà làm nghề bán trầu cau hàng chục năm nay. Bà muốn đem lại nụ cười đỏ như son cho các bà, nên bà chọn nghề này. Hằng ngày, cứ sáng sớm là bà gánh hàng lên chợ. Vẫn chỗ ngồi khép nép giữa những đồ hàng đúng kiểu của cái chợ mua giành bán giựt, bà Ba đặt lên chiếc mủng những lá trầu, những vôi, những hột cau khô. Bà lầm lũi làm công việc của người già khi còn đủ sức để lo cho cái ăn, cái mặc của chính mình. Bà không đon đả mời mọc khách hàng. Khách của bà toàn là những người quen, gần như là những bạn già với bà. Lâu lâu mới có một vài đứa trẻ đến mua hàng của bà về cho nội, cho ngoại.
Thắp nén nhang làm lễ Hành khiển, bà khấn thầm : “Con là Nguyễn Thị Ba, năm nay 77 tuổi, làm nghề bán trầu cau, cư ngụ tại phường Phước Mỹ, bày biện hương đèn, hoa quả, trà bánh, cáo với các thần cho con được khỏe trong năm nay”. Bà biết rất rõ sức khỏe của mình. Tuổi già sức yếu là chuyện thường tình, ai cũng phải mang. Nhiều lần, đứa con trai muốn bà về sống với nó, nhưng bà từ chối. Bà không muốn làm phiền con cháu.

Nhìn khói hương bay nhẹ, bà thanh thản trong lòng, bà thầm nghĩ : “Cả cuộc đời mình, mình không làm điều gì xấu. Ước gì mình cứ khỏe để nhìn con, nhìn cháu nên danh, nên phận là mình mãn nguyện”.
Đèn điện khắp xóm bật sáng trưng chào xuân mới. Mọi người đều thức đón xuân. Chiếc cát-xét từ nhà ai vẳng lên khúc nhạc Hái lộc đầu năm. Bài hát làm bà nhớ lại thời con gái. Hồi đó bà thường đi lễ chùa hái lộc đầu xuân. Chỉ còn lại những kỷ niệm trong ký ức.

Bà dậy thật sớm, sớm hơn ngày thường, gánh trầu rời khỏi nhà…
Bà xếp những ngọn trầu, toàn là trầu tươi xanh trên mủng, rồi ngồi chờ đợi trước cổng chùa.
Nhiều người đi lễ đầu năm. Áo quần mới, lời nói tốt đẹp rộn lên. Ngày mới của năm mới bắt đầu.
Sương sớm thầm nhẹ trên những ngọn trầu. Sương tươi xanh trên mủng trầu của bà.
Một người đến chọn lộc đầu năm.
Hai người, rồi ba người đến mua lộc…
Ai cũng mua lộc đầu năm.
Sương xuân vẫn còn rơi. Chỉ còn lại đôi mủng trống.
Bà lặng lẽ đếm những tờ giấy bạc mới tinh. Một ngàn, hai ngàn, ba ngàn…Bà mở chiếc túi vải giắt trong lưng quần ra, rồi bỏ tiền vào.
Trên đường về nhà, bà nhai tiếp miếng trầu. Nụ cười già của bà đỏ thắm. Tiếng nhạc xuân vẳng đưa : Mùa xuân ! Một mùa xuân nho nhỏ, lặng lẽ dâng cho đời…
Những đứa cháu của bà sà vào lòng bà. Bà rút những tờ giấy bạc mới tinh, những đồng tiền bà bán lộc đầu năm lì xì cho bọn trẻ…
Tác giả: chikim504@gmail.com

19 thg 11, 2013

Lá thư em viết riêng cho anh

Khi còn yêu nhau em là trăng khuyết thế mà chỉ sau một ngày em lại là cát bụi rồi, thời gian yêu nhau chỉ đánh đổi bằng 5 chữ “Mình chia tay em nhé”.

Lá thư em viết riêng cho anh
Khi em ngồi viết lá thư này cũng hơn 1h sáng, ngoài trời mưa đã tạnh, dường như ông trời biết em đang buồn. Chẳng hiểu sao em lại viết cho anh những dòng thư này, có lẽ để tự bản thân em an ủi mình. Sao anh phải chạy trốn em làm gì? Em cần nói chuyện rõ ràng với anh vậy mà anh lại cứ im lặng không dám đối diện với em, sự thật vì anh sợ em sẽ khóc hay anh sợ rằng em níu kéo anh? Không bao giờ đâu anh ạ, em có khóc thì cũng chỉ mình em biết, anh sẽ không thấy nước mắt em rơi đâu, chẳng việc gì em phải yếu đuối trước mặt người khác. Dù sau này anh có gặp em thì anh vẫn chỉ thấy một cô bé hồn nhiên, hóm hỉnh và dễ thương thôi. Anh chẳng thể biết được trong lòng em sẽ thế nào đâu.

Có lẽ ngày mai trời sẽ tạnh mưa vì sau cơn mưa trời lại sáng, nhưng biết bao giờ đến ngày mai đây, sao em thấy đêm dài quá. Khi tất cả mọi người đang chìm sâu trong giấc ngủ thì riêng em ngồi một mình chìm đắm trong sự thật rằng em vừa chia tay người yêu vì một lý do gì đấy không thể biết được, chỉ có thể biết anh đã phản bội em và anh sẽ lấy người anh không yêu. Thế là sao hả anh, tình yêu giữa em và anh chỉ đơn giản thế sao, nói chia tay là xong à, nhẹ nhàng và dễ dàng thế thôi sao… Em có lỗi gì hay em làm sai chuyện gì? Hàng nghìn câu hỏi cứ hiện lên trong đầu em mà chẳng ai giải thích giúp em nữa. Tại sao lại như vậy anh, những gì anh nói anh hứa chỉ là lời nói không thật lòng, là em đã bị lừa mà không hề biết gì. Em ngây thơ tưởng đó là sự thật mà vội tin không chút tính toán so đo thiệt hơn. Mà cũng đùng thôi chắc có lẽ em bị quả báo vì làm nhiều người khổ vì mình, em tàn nhẫn với người yêu mình, em thơ ơ với họ một cách tàn nhẫn mà không đáp trả lại tình cảm, theo đuổi lâu nhưng chỉ nhận lại con số không từ em và bây giờ người khổ lại là em. Em đạp đổ tình cảm của họ thì bây giờ em lại bị chính người em yêu đạp đổ tình cảm mà bấy lâu em cứ tưởng rằng nó sẽ có hạnh phúc nhưng em đã nhầm. Tình yêu không đủ lớn để ta có thể vượt qua mọi sóng gió của cuộc đời mà chỉ có thể tin vào thực tế của cuộc sống. Bạn bè em thường nói con gái chỉ cần tìm người yêu mình và mang đủ điều kiện vật chất để sống tốt, không có tình yêu thì vẫn sống chứ không có ăn thì chết, nhưng em lại nghĩ khác, em mơ mộng hơn nên bị vỡ mộng anh ạ.


Khi còn yêu nhau em là trăng khuyết thế mà chỉ sau một ngày em lại là cát bụi rồi, thời gian yêu nhau chỉ đánh đổi bằng 5 chữ “Mình chia tay em nhé”. Đó cũng là câu cuối cùng em muồn nói với anh. (Ảnh minh họa)

Anh ơi! Ai có thể tìm giúp em câu trả lời được không? Vì sao những người em thương yêu nhất họ lại thích làm tổn thương em mà không phải ai khác, sao không phải là người ngoài, mà là bố mẹ em và bây giờ là chính anh người mà em đã yêu thật lòng nhất. Em cứ tưởng rằng cuộc đời cho em nỗi đau thì cho em người xoa dịu nỗi đau ấy nhưng không nỗi đau chồng lên nỗi đau, không biết kiếp trước em có làm điều gì ác không mà bây giờ em phải chịu đựng như vậy. Người ta nói nỗi đau nào rồi cũng sẽ lành nhưng anh ơi nếu như vết thương quá lớn theo năm tháng rồi cũng sẽ lành nhưng liệu rằng nó có lành lặn lại như cũ không hay để lại sẹo và mỗi khi trái gió trở trời lại đau âm ỉ, nó sẽ chẳng bao giờ lành vết thương và nỗi đau đi theo suốt cuộc đời. Dần dần nỗi đau ấy sẽ trở nên chai sạn và không còn cảm giác.

Ngoài trời lại mưa làm em muốn khóc quá, nhưng em không khóc được nữa đâu vì hai mắt em bây giờ chẳng còn nước mắt nữa rồi. Ngày xưa đêm nào em cũng khóc, khóc đến mức cái gối em nằm mốc đen mà không sao giặt sạch được, rồi một thời gian không còn nước mắt để khóc nữa cho đến hôm nay em khóc trong tiếng nấc nghẹn ngào. Buổi tối mọi người vào chơi em nói mình chia tay mà không một ai tin, vì em vừa nói vừa cười thì ai tin cơ chứ, mọi người thấy em vẫn bình thường như không có chuyện gì hết, nhưng khi mọi người ra khỏi cửa thì nước mắt em sao lúc đấy cứ lăn dài trên má như bị ai tát vào mặt đau lắm. Em đã nói không được khóc nhưng sao nước mắt cứ rơi, đến đêm về thì em không thể khóc to được nữa. Em đã cố cắn vào môi thật chặt để không bật ra tiếng nấc trong đêm, em cố gắng lấy lại bình tĩnh nhưng sao không được vậy anh. Em càng nghĩ lại càng không hiểu lý do gì, 2h sáng em vẫn gửi tin nhắn cho anh để hỏi nhưng không một câu trả lời, được thôi tùy anh em không hề níu kéo anh vì em biết anh có lý do để làm như vậy.

Anh à! Hình như có lần em đã kể cho anh nghe chuyện tình yêu giữa nhím và cá rồi thì phải, nhím và cá yêu nhau nhưng không thể ôm nhau vào lòng vì trên người nhím có gai vì muốn được ôm cá mà nhím đã dứt từng cái gai trên người mình. Nhìn nhím đau đớn mà cá còn đau hơn gấp trăm nghìn lần vì không muốn nhím phải đau đớn thêm nữa mà con cá đã lẳng lặng ra đi để không phải nhìn cảnh người yêu mình vì mình mà phải đau đớn nữa. Nhím đâu biết rằng nhím đau 1 thì cá đau gấp 10 lần. Câu chuyện này em đã nghe trong lời của một bài hát, có người nói với em rằng nếu như bạn thích nghe nhạc buồn thì sau này tâm trạng bạn cũng như vậy, thế mà em không tin em vẫn tin ông trời sẽ không bao giờ cho em nhiều nỗi đau nhưng em đã nhầm.

Ngày mới khi quen anh và trêu anh thì đúng là chỉ là sự trêu đùa của em mà thôi, em cũng không có ý định yêu anh thật, nhưng vì em bị nhiều người nói vì tính vô cảm và thơ ơ với con trai quá. Em bị mọi người nói đùa đã xấu lại còn kiêu, mà em cũng thấy thế thật nên em đã sửa, em yêu anh nhưng ai học được chữ ngờ đâu, ai biết trước điều gì sẽ xảy ra. Bây giơ em biết tin ai đây người yêu mình còn đổi thay được.

Đúng là buổi tối em có nhắn tin em không trách móc gì anh hết là em đang nói dối anh đấy, thật sự em trách anh lắm, trách anh sao lại yêu em, anh nói trái tim anh một nửa dành cho em bây giờ thì dành cho ai vậy anh? Đúng là nửa trái tim của anh dành cho em chưa đủ lớn để vượt qua tất cả rồi anh nhỉ, đúng là không phải chuyện gì cũng có thể vượt qua được mà đôi khi phải chạy trốn mà không dám đối diện. Em tin anh yêu em điều đấy là sự thật, một lý do gì đấy mà chúng ta phải chia tay thì đó cũng là sự thật mà cả anh và em không muốn. Anh biết lúc em nói nếu như bố mẹ phản đối thì em cũng chia tay thì chính anh là người động viên em khuyên em không được từ bỏ vậy mà bây giờ anh từ bỏ rồi đấy. Khi em nói chia tay thì anh nói em muốn thế lắm à, em trả lời là không và bây giờ anh chia tay em, cho em hỏi anh được không anh muốn như thế lắm à? Em biết anh cũng sẽ trả lời là không, nhưng yêu em anh không thể bên cạnh em được đúng không? Rồi những khoảng cách ở bàn tay em sẽ được lấp đầy bằng bàn tay người khác mà không phải là anh, và bàn tay anh cũng vậy sẽ được một bàn tay khác lấp đầy mà không phải là em. Đúng là chuyện tình cảm sao lắm trái ngang thế.


Chẳng hiểu sao em lại viết cho anh những dòng thư này, có lẽ để tự bản thân em an ủi mình. Sao anh phải chạy trốn em làm gì? (Ảnh minh họa)

Bây giờ trời cũng đã gần sáng rồi anh ạ có rất nhiều điều em muốn nói nhưng nói để mà làm gì, vô nghĩa hết. Em chỉ mong anh hãy quên em đi anh nhé, anh hãy xóa hết những gì thuộc về em, những bức ảnh, những cuộc ghi âm anh đừng để lại bất kì một thứ gì hết, đừng nên nhớ một người con gái chẳng có gì như em, anh hãy chôn thật sâu chuyện tình yêu của em và anh vào đáy lòng mình và đừng bao giờ để nó ảnh hưởng đến cuộc sống thực tại. Còn điều này nữa em mong anh hãy giữ kín trong lòng đừng bao giờ anh kể với ai về em, về chuyện tình cảm, về kỉ niệm đẹp của em và anh nhất là với người yêu anh sau này. Chuyện tình yêu của chúng mình sẽ chỉ sống ở trong lòng mà không ai biết được, cuộc sống của anh sẽ chẳng bao giờ có hình bóng của em, hãy nghĩ về em để anh sống tốt hơn thôi. Sau này dù có chuyện gì đi chăng nữa thì anh cũng phải yêu thương vợ anh hết lòng đấy nhé, sống có trách nhiệm, bảo vệ chăm sóc người mà cùng anh đi suốt cuộc đời còn lại. Anh đừng suy nghĩ cũng đừng lo cho em anh biết em mạnh mẽ thế nào rồi cơ mà, nếu có dịp chẳng may gặp lại em anh lại thấy miệng em toe toét cười thôi, chỉ sợ anh khóc ấy. Em chúc anh thành công trên mọi bước đường, vui vẻ và hạnh phúc. Anh phải giữ gìn sức khỏe và phải biết tự lo cho bản thân mình và sau này trên chặng đường anh đi dù có khó khăn thế nào thì anh cũng không được cho phép mình lùi bước trước bất kỳ một điều gì đấy.

Bây giờ cũng 5h sáng rồi em phải ngủ tí đây mai mắt sưng húp lên là mọi người biết em khóc đấy, anh đừng nghĩ em sao mau nước mắt thế anh yên tâm là không bao giờ em phải khóc trước mặt ai đâu, em muốn khóc là vì em tự xoa dịu vết thương trong lòng mình thôi, lúc đấy em sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Anh cũng thế khi nào buồn quá thì anh cứ việc khóc anh sẽ thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều, đừng xấu hổ vì con trai cũng khóc được mà miễn sao không ai biết là được. Đọc xong thư này thì anh hãy xóa đi nhé, em có một quyển nhật kí viết cho riêng anh nữa cơ nếu như gặp anh em sẽ đưa cho anh đọc, xong anh đốt đi nhé, em định sinh nhật anh mới đưa cho anh nhưng giờ thi chẳng để làm gì hết.

Gửi tặng anh một câu thơ

Em không muốn là hạt cát bụi

Dưới chân anh là một kẻ vô tình

Em chỉ muốn là vầng trăng khuyết

Thắp cho riêng anh trong đêm tối lạnh lùng.

Khi còn yêu nhau em là trăng khuyết thế mà chỉ sau một ngày em lại là cát bụi rồi, thời gian yêu nhau chỉ đánh đổi bằng 5 chữ “Mình chia tay em nhé”. Đó cũng là câu cuối cùng em muồn nói với anh.

Cám ơn mẹ đã sinh ra anh, cám ơn anh đã bước vào cuộc đời và cám ơn anh đã bước ra cuộc đời em. Cảm ơn vì anh cho em biết thế nào là yêu, thế nào là buồn, thế nào là đau khổ, thế nào là sự miên man của nỗi nhớ và thế nào là vị đắng cay ngọt bùi trong tình yêu.
(eva.vn)

7 thg 10, 2013

Em sẽ là chỗ dựa của anh!

Em sẽ là chỗ dựa của anh!
Chỉ cần sống trọn vẹn với mỗi ngày có nghĩa là ngày mai cũng là ngày hạnh phúc trong đời bạn (Ảnh minh họa)
Từ sau gốc cây tùng, tôi nhận ra em trai mình và người con gái tôi yêu thầm đang hạnh phúc trong cái ôm ấm áp. Trái tim tôi hơi nhói, nhưng lòng tôi thanh thản.
 - Mình sẽ là chỗ dựa của cậu.

- Sống dựa vào một thứ gì đó…

- Em có thể thôi đi được không? Dựa vào thứ gì đó thì đã làm sao, chẳng lẽ điều đó làm em bận lòng đến vậy sao?

- Phải, rất bận lòng. Vì anh không phải là em, vì chúng ta giống nhau nhưng anh tự do, còn em phải dựa vào những thứ này!

Gia Lâm quỳ xuống bằng hai đầu gối đã chai sần, dùng hết sức vẩy đôi tay giả ra trước mặt Gia Hưng. Sống một cuộc sống mặc cảm hơn 11 năm nay, Lâm đau đớn mỗi lần đối diện với chính hình ảnh của mình trong gương, dối diện với người anh song sinh của cậu. Đôi vai gầy khẽ run lên, Lâm mở to mắt nhìn vô hồn về phía xa xăm, để mặc những giọt nước mắt rơi lã chã, mặc cho Hưng “lý thuyết” đủ điều.

Cách đây 12 năm, có nghĩa là khi Lâm vẫn là một đứa bé 3 tuổi bình thường, lành lặn, cậu không hề bị đem ra so bì với Hưng, vì hai đứa giống nhau như hai giọt nước. Rồi cho đến khi cả hai lên 4, sức khỏe của Lâm yếu đi, cậu thường bị khó thở, ngất xỉu đột ngột, bác sĩ chuẩn đoán cậu bị tim bẩm sinh và phải nhập viện ngay. Một cú sốc dành cho đôi vợ chồng trẻ, nước mắt người cha không thể rơi vì đã bị nghẹn đắng nơi cổ họng, người mẹ trẻ chỉ còn biết ôm con trai bé bỏng vào lòng, cô rửa mặt bằng nước mắt mỗi ngày trước khi Lâm được nhập viện. Ca mổ diễn ra trong vài giờ đồng hồ, hai ngày trôi qua, không ai nghe được tin tức gì của Lâm từ phòng hồi sức. Năm ngày sau, bác sĩ cho mẹ cậu vào thăm, nhưng người mẹ chết lặng khi nhìn con mình thoi thóp thở bằng bình oxy, chân tay bầm tím một nửa dưới. Cô đứng lạnh người nhìn bác sĩ, những gì ông ấy nói khiến cô không còn cảm nhận được vị mặn của nước mắt nữa, cô chỉ thấy đắng, đắng đến đau đớn nơi trái tim.

“Con trai của chị phải được tiến hành cắt bỏ tứ chi ngay, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Vì sức khỏe của cháu quá yếu, máu lại dễ đông...” Vị bác sĩ nói rất nhiều, rất nhiều, nhưng người mẹ trẻ chỉ đứng lắc đầu khóc lóc xót thương cho con trai mình, hàng loạt những ưu đãi được đưa ra, người mẹ nghèo chỉ còn biết ngậm ngùi gật đầu trước số phận của con trai mình – đồng ý cắt bỏ tứ chi của Lâm và bệnh viện sẽ nuôi cậu suốt đời.

Hai đứa lớn lên trong bệnh viện, ăn cơm bệnh viện, ngủ cùng bệnh nhân, dường như nơi đây chính là nhà của chúng kể từ khi cha chúng về quê làm thuê kiếm tiền, để lại mình mẹ ôm hai đứa con thơ. Dần quen với cuộc sống toàn màu trắng, Lâm và Hưng nhận được nhiều tình thương từ những người bệnh ở dăm bữa, nửa tháng. Ai cũng thương mẹ con họ, nhưng càng ngày, thứ tình thương ấy khiến Lâm cảm thấy mình đang bị thương hại. Ánh mắt của mọi người nhìn cậu trìu mến biết bao, cũng có người rơi nước mắt, có người ôm cậu vào lòng, có người cho cậu nhiều đồ chơi, quần áo, nhưng rồi họ cũng ra về, lãng quên cậu bé không có tứ chi. 5 tuổi, Lâm bắt đầu tập đi bằng chân giả, những bước đi đầu tiên sao mà khó đến thế, cậu đã nhiều lần òa khóc chỉ vì quá đau đớn bởi những cú vấp ngã, không đi chân giả thì hai đầu gối cậu sẽ bị thương, mỗi lần như vậy lòng người mẹ như bị chiếc dao sắc nhọn cứa vào. 10 tuổi, bệnh viện làm cho Lâm đôi tay giả, nó khiến cậu bớt mặc cảm khi ra đường. Cuộc sống của Lâm tưởng chừng sẽ trôi qua lặng lẽ cho đến khi Hưng vào học cấp 3.

“Đồ tàn phế vô dụng!” - Cha của Lâm đã gọi cậu như vậy mỗi lần ông uống say. Phải rồi, vì Lâm không đi học, cậu chỉ học hết tiểu học rồi ở nhà vì cậu không thể làm nhiều hơn thế với đôi tay, đôi chân giả. Mỗi lần nhìn Hưng cắp sách đến trường, Lâm ngồi một góc trong căn phòng nồng nặc mùi thuốc sát trùng để làm gì cậu cũng không biết, nhưng đơn giản chỉ vì Lâm muốn như vậy thôi. “Em ở nhà ngoan, anh sẽ về bày cho em học.” - Hưng đã nói như vậy mỗi lần đi học, như một thói quen, đó là câu chào hỏi Hưng dành cho Lâm trước khi ra khỏi nhà đến trường học. Điều đó khiến Lâm bớt đi phần nào mặc cảm, có lẽ vì vậy mà Lâm mới ngồi một góc, nhưng không để làm gì cả.

Một năm sau, gia đình họ chuyển ra ngoài, họ thuê một phòng trọ gần chỗ Hưng đi học, bệnh viện sẽ chu cấp cho Lâm mỗi tháng 2 triệu để sinh hoạt. Mẹ cậu kiếm thêm tiền bằng chiếc xe đẩy bán nước, bán café ngoài vỉa hè trước cổng trường của Hưng. Người mẹ nghèo chỉ học hết lớp 3, chập chững biết hết mặt chữ thì nghỉ học vì gia đình quá nghèo, bởi thế, Hưng chính là niềm hy vọng của bà, một đứa con trai lành lặn, khỏe mạnh, khôi ngô.

Rồi cái tuổi bắt đầu xuất hiện những cảm xúc rung động đầu đời đến, vì Hưng học hành rất khá và cũng khôi ngô nên không ít bạn nữ viết thư tỏ tình với cậu. Nhưng cậu chỉ để ý duy nhất một người, một cô bé đã từng xuất hiện trong bệnh viện, từng ở căn phòng cậu đã sống, cũng từng mang căn bệnh giống như em trai cậu. Từ tình thương, cảm xúc nhiều hơn khi cậu vô tình gặp lại cô bé vào đầu năm cấp 3, học chung lớp và cô bé càng ngày càng xinh, không còn tiều tụy như lúc cô còn nằm trong bệnh viện nữa. Tự lúc nào không hay, cậu đã dành một chỗ trong trái tim mình cho cô bạn học chung lớp này.

- Sống dựa vào một thứ gì đó có mệt mỏi không Lam?

- Dĩ nhiên là có rồi, như Lam nè, sống dựa vào thuốc, nếu không có thuốc, Lam có thể ra đi bất cứ lúc nào.

Nụ cười nhạt mang chút vẻ buồn buồn hiện trên gương mặt hiền lành của Lam, Hưng thở dài, nghĩ ngợi.

- Vậy chẳng nhẽ cứ sống trong mệt mỏi nếu mình bắt buộc phải dựa vào thứ gì đó cả đời sao?

- Cũng tùy lúc thôi Hưng ạ. Như Lam nè, có những lúc chán ghét những viên thuốc vô cùng, đó là lúc Lam đang chơi vui mà bị mẹ mắt đi uống thuốc. Nhưng khi Lam mệt mỏi thật sự, những viên thuốc lại là thứ duy trì, tiếp thêm sự sống cho Lam. Hì.

- Cũng phải. Giá như Gia Lâm nghĩ được như vậy.

- Lại có chuyện gì xảy ra với Lâm à?

Sự lo lắng hiện trên gương mặt của Lam, Hưng nhìn Lam rồi thở dài.

- Hôm qua hai anh em Hưng lại cãi nhau, dạo này tính nó kỳ cục lắm, toàn nói nhảm những chuyện không đâu.

- Hưng đừng trách Lâm, Lam rất hiểu những gì mà Lâm phải chịu, vì Lam cũng từng như vậy.

- Ừm… có lẽ Hưng đã sai…

Gió về chiều thổi mạnh hơn, từng làn gió quấn quýt bên mái tóc dài của Lam, cô bé nhắm mắt để cảm nhận luồng không khí trong lành của gió mang đến. Ngồi bên cạnh, Hưng lén nhìn cô bạn, trái tim cậu đang đập nhanh hơn một nhịp và cậu nhận ra có lẽ thứ tình cảm mình dành cho Lam đã lớn lên rất nhiều.

***

Lâm đi chân giả, cậu cố gắng dùng răng để đeo tay giả. Xong xuôi, Lâm đi ra phụ mẹ bán hàng, tất cả những gì cậu có thể giúp mẹ là nhắc lại cho mẹ những gì khách đã gọi, vì cậu có trí nhớ khá tốt. Nhưng ngoài việc đó ra, cậu đến đây cũng vì muốn nhìn thấy một người, nhìn thấy nụ cười của người đó dành cho cậu hay bất kì ai đi bên cạnh.

- A, chào Lâm, Lâm ra phụ mẹ bán hàng hả? Hưng đang họp nhóm, chắc sắp ra rồi đó.

- Chào Lam, Lam khỏe không?

- Ngày nào Lâm cũng hỏi câu này, không thấy chán à? Sao Lâm không hỏi Lam được điểm cao không, hay là Lam đói bụng chưa chẳng hạn...

Nói xong, Lam nhìn mặt Lâm vẫn đơ ra, cô bé không nhịn được phải phì cười, nhưng cô chợt lặng người khi nghe câu trả lời của Lâm.

- Vì Lâm chỉ muốn biết Lam có khỏe hay không thôi, chỉ cần Lam khỏe thì Lâm cũng thấy khỏe re à.

Lâm cười, nụ cười của Lâm làm Lam cảm thấy sống mũi mình cay cay, hai dòng nước ngân ngấn trực trào ra. Lam vội quay đi lấy tay gạt lẹ. Lâm đưa bàn tay giả lên, quẹt qua lại vài giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.

- Sao thế Lam?

- Bụi bay vào mắt đó mà. Hôm nay thấy Lâm vui vẻ ghê, Lam thấy Lâm vui là Lam cũng vui lây à.

- Lam chọc Lâm hả? A, anh Hưng ra rồi.

Sự thật là Lam không hề trêu chọc Lâm, mỗi lần nhìn thấy Lâm tươi cười, cô đều cảm thấy trong lòng mình ấm lại, không còn sự nặng nề của việc học, không còn sự mệt mỏi với đống thuốc. Yên bình. Chẳng ai có thể nhận ra sự khác biệt giữa hai anh em Lâm nếu họ chỉ nhìn vào khuôn mặt. Nhưng ai cũng ngầm hiểu, giữa hai anh em có sự khác biệt khá lớn về số phận. Một người có thể hưởng được tất cả những điều tốt đẹp mà một người bình thường có thể nhận được, còn người kia chỉ dám mơ ước cuộc sống bình thường, rất bình thường, nhưng không được, vì luôn có một tấm gương phản chiếu hình ảnh của cậu, một hình hài lành lặn, đẹp đẽ biết bao.

- Hưng giúp Lam chuyển món quà này đến tay Lâm nha.

- Tại sao Lam không đưa cho nó luôn.

- Lam cũng không biết nữa, nhưng mỗi lần gặp Lâm, Lam lại chỉ muốn khóc thôi, nhất là khi Lâm cười…

- Sao cơ?

- Lam không biết, chỉ biết là những lúc Lâm cười là Lam lại khóc. Giúp Lam nha.

Lam quay đầu chạy vào lớp, bỏ lại mình Hưng với một mớ cảm xúc hỗn độn. Về đến nhà, Hưng đưa món quà cho Lâm, Lâm hạnh phúc nhận lấy món quà bằng đôi tay thật khi nghe anh nói là quà của Lam. Cậu mở ra, là một chiếc mũ phớt màu nâu, trên mũ có thêu một chữ L. Lâm ngầm hiểu đó là tên của mình, đội lên đầu, cậu đứng trước gương ngắm nghía. Nụ cười tắt dần khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của anh mình trong gương, cậu quá thấp khi không đi chân giả. Gạt chiếc mũ xuống một cách nặng nề, cậu đến bên tủ, cất gọn chiếc mũ vào ngăn đồ của mình và có ý nghĩ sẽ không bao giờ đội nó. Hưng nhìn em trai, có chút tê tái trong lòng, cậu lại nghĩ về câu nói của Lam ban sáng, không hiểu vì sao Lam lại khóc khi nhìn thấy Lâm cười.



Tình yêu thương chân thành là điều duy nhất có thể hàn gắn tâm hồn con người (Ảnh minh họa)

- Không đội mũ Lam tặng à?

- Lâm cất rồi, đội ra đường sẽ bị bám bụi, bám bụi phải giặt, giặt thì mau cũ lắm. Không đội đâu.

- Linh tinh quá, quà tặng thì phải dùng chứ. Chẳng lẽ Lâm chê xấu.

- Không! Không phải! Không xấu chút nào, rất đẹp. Nhưng…

Lâm cúi mặt, nghĩ ngợi về cảnh hôm qua đứng trước gương, cậu cảm thấy lòng nặng trĩu.

- Nhưng sao?

- Nhưng… nó đẹp và nó không hợp với Lâm.

- Tại sao không chứ? Lam tặng Lâm vì Lam thấy nó hợp với Lâm, dù tất cả nói không đẹp thì chỉ cần Lam thấy đẹp là được rồi. Giống như Lâm thấy Lam khỏe thì Lâm cũng khỏe ý mà.

- Thật không? Đẹp thật không?

- Thật mà, tin Lam đi.

Lam nháy mắt rồi cười dịu dàng làm Lâm đứng im vài giây. Cậu đang cảm thấy trái tim yếu ớt của mình trở nên mạnh mẽ, đập liên hồi và còn muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, mặt cậu nóng ran. Trời hôm nay không nắng gắt, có gió. Một cơn gió thoảng qua làm mái tóc của Lam khẽ bay bay, Lâm lảo đảo đứng không vững, tim cậu đập nhanh đến mức muốn ngất xỉu. Cậu mờ ảo nhận ra thứ cảm xúc mãnh liệt đang trào dâng trong trái tim mình. Đưa tay lên lau mồ hôi, cậu chợt tỉnh… "Thì ra là tay giả, chân giả nữa này, cả trái tim này cũng không hoàn toàn là thật. Vậy thì mày đang làm gì thế hả Lâm?” - Một ý nghĩ thoáng qua, Lâm quay đi, mắt ướt át.

- Sao thế Lâm?

- Bụi bay vào mắt thôi, không sao đâu Lam. Lâm mệt quá, về trước nha. Xin lỗi Lam.

Bước từng bước khó nhọc, Lâm muốn vứt bỏ tất cả đống đồ giả này, dù phải bò trên đường, dù đầu gói tóe máu cũng được. Nhưng cậu không đủ can đảm để làm điều đó, vì cậu phụ thuộc vào chúng đã lâu, vì đã quen với cảm giác có chúng.

***
- Anh đã từng thích ai chưa?

- Sao em hỏi vậy?

- Vì em muốn biết cảm giác thích một ai đó là như thế nào thôi.

- Em thích ai rồi hả? Em trai.

Hưng quay sang, đặt tay lên vai Lâm, đôi mắt tỏ vẻ dò xét.

- Không, chả là sáng nay em thấy có anh đó với chị đó…

Lâm tự bịa ra một câu chuyện để làm Hưng không đặt ánh mắt dò xét vào mình nữa. Cậu nói một cách trống rỗng, còn tâm trí lại đang bị nhốt vào một góc nào đó trong trái tim chật hẹp kia. Cậu nghĩ sẽ không đi đến đâu nếu cậu thích một người tuyệt vời như Lam, sẽ không làm cho Lam hạnh phúc khi ở bên một thằng “tật nguyền vô dụng” như cậu và cậu nghĩ rất nhiều, rất nhiều.

Những ngày sau đó, Lâm không ra phụ mẹ nữa. Cậu thu mình trong một góc phòng như hồi còn sống trong bệnh viện, lau chùi thật sạch tay, chân giả và cố gắng thôi không nghĩ ngợi về Lam nữa.

- Sao mấy ngày nay Lam không thấy Lâm ra phụ cô vậy Hưng?

- Nó kêu mệt, suốt ngày ngồi ở nhà, không biết đang nghĩ gì nữa.

- Thế à? Tí nữa tan học Lam cùng về với Hưng nha.

- Ấy, tan học Hưng còn ở lại ôn đề, tháng sau đi thi tỉnh rồi, cuối cấp mà vẫn phải ôn thi học sinh giỏi.

- Vậy Lam qua một mình nha.

Hưng im lặng, nghĩ ngợi điều gì đó rồi gật đầu nhẹ. Cậu không nói gì nữa, cúi đầu quay đi. Nắng gắt, Lam bước nhanh dưới tán lá bàng hai bên đường.

- Lâm ơi! Lâm ơi Lâm!

-Ai vậy?

-Lam nè, mở cừa cho Lam với.

- Lâm mệt lắm, Lam về đi, Lâm không muốn gặp người lạ.

Lam nghe xong, im lặng không gọi gì nữa. Cô bé cảm thấy lòng mình có gì đó hụt hẫng, như kẻ say bước hụt ngã nhào. Đứng thêm vài phút, cô lặng lẽ quay lưng ra về. Cũng vài phút sau, Lâm vùng dậy khỏi giường, vội vàng đi chân giả đi ra mở cửa phòng. Không có ai ngoài bóng của cậu dưới ánh nắng qua khe hở phía trên mái nhà, cậu ngồi xuống, mắt nhìn về phía xa xăm, hụt hẫng.

- Hưng giúp Lam đưa Lâm đến chỗ Lam với Hưng hay ngồi nói chuyện nhé.

- Tại sao?

Hưng dừng việc giải đề, ngước mắt lên nhìn Lam.

- Tại vì Lam có chuyện muốn nói với Lâm. Giúp Lam được không?

“Không được!” - Hưng đã nghĩ sẽ nói như vậy, nhưng cậu không đủ can đảm để thốt ra hai từ ấy, cậu sẽ làm Lam buồn, đó là điều mà Hưng chưa bao giờ làm. Cho nên…

- Ừm, Hưng sẽ cố gắng hết sức.

- Cảm ơn Hưng nhiều nha, đúng là bạn thân của Lam, tuyệt nhất quả đất.

Hai từ “bạn thân” lúc này đối với Hưng sao mà nghe chua chát đến thế. Nhưng dù sao vẫn tốt hơn là không có gì cả.

***

- Anh dẫn em ra đây làm gì?

- Lam có chuyện muốn nói với em, em đừng trẻ con như vậy nữa, hãy lắng nghe xem cô ấy muốn nói gì. Biết đâu… biết đâu là điều em mong muốn thì sao?

Lâm im lặng. Vài phút sau, Lam đến, Hưng đi, để lại khoảng không gian riêng cho hai người. Sự yên lặng bao chùm một góc công viên. Cuối cùng Lam phải lên tiếng trước.

- Lâm sao thế? Tại sao lại không muốn gặp Lam nữa?

- Tại vì… tại vì… Lâm thấy mình không xứng với Lam.

- Gì mà xứng với không xứng. Làm bạn cũng phải xem có xứng hay không mới chơi sao? Lâm đang nghĩ cái gì vậy? Trả lời Lam đi.

- Vì Lâm thích Lam!

Nói rồi Lâm cố gắng chống tay đứng dậy, bước thật nhanh với đôi chân giả, bỏ lại phía sau một người tròn xoe mắt, nước mắt lưng tròng.

- Lâm! Đứng lại!

Lam chạy theo, đặt bàn tay nhỏ bé lên vai Lâm.

- Lâm đừng quay lại. Giờ thì Lam đã hiểu vì sao mỗi lần nhìn Lâm cười, Lam lại rơi nước mắt rồi.

- Vì sao?

- Vì… khi nhìn Lâm cười, Lam mới nhận ra giá trị của cuộc sống. Lâm cười là lúc Lâm hạnh phúc và Lam cũng thấy hạnh phúc, hạnh phúc đến rơi nước mắt.

Trời chiều đổ bóng hai con người đứng ôm nhau trong niềm hạnh phúc. Chẳng ai biết được ngày mai rồi sẽ thế nào. Dù bạn là ai, là người có số phận như thế nào thì chỉ cần sống trọn vẹn với mỗi ngày có nghĩa là ngày mai cũng là ngày hạnh phúc trong đời bạn.

Từ sau gốc cây tùng, tôi nhận ra em trai mình và người con gái tôi yêu thầm đang hạnh phúc trong cái ôm ấm áp. Trái tim tôi hơi nhói, nhưng lòng tôi thanh thản. Vì ít nhất em trai tôi cũng tìm được ý nghĩa của cuộc sống, tìm được một chỗ dựa thật sự chứ không phải với mấy thứ đồ giả như nó nghĩ nó sẽ dựa vào chúng suốt đời. Tôi nhận ra, tình yêu thương chân thành là điều duy nhất có thể hàn gắn tâm hồn con người.
(24h.com.vn)

4 thg 10, 2013

Lơ tơ mơ

Cái buổi chớm đông miền Trung se lạnh, cái chớm đông của miền Trung tan tát khiến lòng tôi bỗng thấy chao đảo. Một nỗi buồn bao siết lấy hồn tôi, khiến trái tim tưởng chừng như cứng rắn lắm, tưởng chừng như vô tình lắm cũng phải rên rỉ, kêu gào vì nỗi đau mà "nó" gây ra. 
Lơ tơ mơ

Nó, thứ mà tôi chưa gọi tên, là lơ tơ mơ đấy các bạn ạ. Tại sao hôm nay, tâm trí tôi bức rứt đến thế. Với người Huế chúng tôi, lơ tơ mơ hiểu nôm na là một sự hời hợt không đáng. Hai ba tuổi đầu, tôi biết nó là gì chứ sao không, tôi biết hình thù nó chứ sao không, tôi biết "vai trò và vị trí" của nó trong con đường đến thành công chứ sao không. Nhưng, oái ăm thay, tôi không tránh xa nó, mà lại kết bạn với nó một cách chân thành chứ lị. Tôi bắt đầu làm quen nó từ năm lớp 1, khi tập viết những chữ cái đầu tiên, sự nắn nót ít xuất hiện trong từ điển của con bé ương ngạnh, lười biếng. Nhung ít ra nó chưa hại tôi, cụ thể là 3 năm liền tôi vẫn là học sinh Giỏi. Và cũng có thể nó đã hại tôi một cách âm thầm và có nền tảng. Cứ thế, tôi bước vào lớp 4 với hành trang lơ tơ mơ, tự tin rằng mình học thế là đủ giỏi rồi. Hệ quả đầu đời tôi nhận, trượt Nguyễn Tri Phương, ngôi trường mà tôi mơ ước.

Chưa dừng lại ở đó, vào cấp 2, trời run rủi, nó vẫn vào một trường ngon lành của thành phố trong khi lũ bạn cùng xóm chỉ quẩn quanh trong xã. Thế là tôi lại tự tin, kết bạn lại lần nữa với Lơ Tơ Mơ. Sao lạ nhỉ, tôi lì thật đấy, nhưng ai biết đó là đâu mà phải cố gắng nhiều. Bốn năm trôi qua, một làn nữa, trượt Quốc Học với một sự Lơ Tơ Mơ to đùng trong hai tháng ôn thi thay thế bằng những buổi chát chít, ân hận ư? Có đấy...
Hôm nay, lần đầu đứng trên bục giảng nhưng cũng nhận ra rằng té ra lau ni mình luôn thế, không phải thói quen nữa mà trở thành bản tính, ăn sâu rồi, làm sao đây...

29 thg 9, 2013

8 bí quyết phỏng vấn mà bạn có thể chưa từng nghe qua

Tìm cách để được phỏng vấn vào buổi sáng, thử đóng vai người phỏng vấn bạn, tìm ra những câu hỏi khiến bạn cảm thấy lo lắng nhất…
Ảnh minh họa.

Khi bạn tìm việc, hầu hết tất cả mọi người đều đưa ra cho bạn những lời khuyên cơ bản “na ná” như nhau: viết một lá đơn xin việc thật hay, làm một lý lịch công việc phù hợp với công việc đang cần tuyển, tận dụng các mối quan hệ… Tuy nhiên, để thành công, bạn cần có một số bí quyết riêng.

Dưới đây là 8 bí quyết áp dụng cho các cuộc phỏng vấn xin việc mà rất có thể bạn chưa từng nghe qua. Nếu bạn áp dụng những bí quyết này, khả năng nhận được công việc mong muốn của bạn sẽ cao hơn:

1. Đọc những gì mà người phỏng vấn đọc

Bạn có thể đã đọc vô số bài báo cung cấp bí quyết phỏng vấn cho người tìm việc. Tuy nhiên, bạn đã bao giờ đọc những bài viết cung cấp lời khuyên cho các nhà phỏng vấn? Bằng cách đọc những bài báo hướng dẫn và đưa ra lời khuyên cho nhà tuyển dụng, bạn có thể hiểu rõ về những gì mà họ muốn tìm kiếm ở bạn, và lý do vì sao họ lại hỏi một số câu hỏi nhất định trong quá trình phỏng vấn.

2. Tập dượt với một người bạn, nhưng bạn đóng vai người phỏng vấn

Các nhà tuyển dụng giàu kinh nghiệm trong việc phỏng vấn các ứng viên thường nói rằng, họ chẳng còn gì lo lắng trong các cuộc phỏng vấn xin việc của chính họ nữa, vì họ đã thực hiện quá nhiều cuộc phỏng vấn ở cương vị người đặt ra câu hỏi cho các ứng viên và thừa hiểu những suy nghĩ của người ở cương vị đó.

Bạn có thể tranh thủ điều này bằng cách “đóng vai” một người phỏng vấn. Nếu bạn có một người bạn khác cũng đang tìm việc, cả hai hãy tập dượt cùng nhau, thay nhau giữ vai trò người phỏng vấn để đưa ra các câu hỏi. Bạn sẽ rất ngạc nhiên khi thấy cách này giúp cả hai bạn nâng cao độ tự tin lên nhiều lần khi bước vào cuộc phỏng vấn thực sự.

3. Xác định những câu hỏi khiến bạn cảm thấy lo lắng nhất

Nếu có một lĩnh vực câu hỏi phỏng vấn cụ thể mà bạn đặc biệt cảm thấy lo lắng, chẳng hạn vấn đề tiền lương hay lý do vì sao bạn nghỉ công việc gần nhất, thì đừng hy vọng bạn sẽ không bị hỏi đến hoặc bạn sẽ tìm ra một câu trả lời tốt trong giây lát. Thay vào đó, hãy đặt ra giả thiết là bạn sẽ bị hỏi những câu hỏi đó và tập dượt trả lời thật kỹ, thậm chí là tập trả lời to, rõ ràng. Bằng cách này, bạn sẽ không còn phải “phập phồng” hy vọng không bị hỏi đến chủ đề đáng lo kia, và bạn sẽ trả lời được trơn tru, gẫy gọn khi nhà tuyển dụng đặt câu hỏi.

4. Nỗ lực để được sắp xếp phỏng vấn vào buổi sáng nếu có thể

Nếu cuộc phỏng vấn diễn ra vào buổi chiều, hầu hết mọi người đều cảm thấy lo ngại suốt cả ngày hôm đó. Cảm giác căng thẳng thần kinh sẽ đeo bám bạn mỗi giờ qua đi. Bởi vậy, hãy tìm cách để được phỏng vấn vào buổi sáng trước khi sự lo lắng, hồi hộp “gặm nhấm” sự bình tĩnh và tự tin của bạn.

5. Hỏi trước xem ai sẽ là người phỏng vấn bạn

Sẽ hoàn toàn ổn nếu bạn đặt câu hỏi khi được xếp lịch phỏng vấn rằng: “Xin ông/bà cho biết tôi sẽ được ai phỏng vấn?” Nếu tìm hiểu trước, bạn sẽ không bị rơi vào tình huống bất ngờ, chẳng hạn như bạn dự kiến sẽ chỉ gặp một người phỏng vấn nhưng khi tới nơi mới biết là sẽ có hẳn một ban gồm 5 người cùng phỏng vấn bạn. Ngoài ra, khi biết trước, bạn có thể tìm hiểu thông tin về người phỏng vấn mình để hiểu một phần nào đó về họ, giúp bạn tự tin hơn và trả lời phù hợp hơn.

6. Đừng đến quá sớm

Hầu hết các nhà phỏng vấn đều cảm thấy bị làm phiền nếu các ứng viên tới sớm hơn 5-10 phút so với giờ phỏng vấn, vì họ có thể cảm thấy buộc phải bỏ dở công việc đang làm để ra đón tiếp bạn. Chắc chắn là bạn nên đến địa điểm phỏng vấn sớm đề phòng trường hợp xấu như xảy ra tắc đường, lạc đường… Tuy nhiên, đừng vào ngay công ty phỏng vấn bạn mà hãy đợi cho tới trước giờ hẹn 5 phút hãy vào.

7. Bỏ qua những lá thư giới thiệu

Bạn có thể nghĩ rằng, hồ sơ xin việc của mình sẽ hoàn thiện hơn nếu có những lá thư giới thiệu từ các sếp cũ. Tuy nhiên, việc xin thư giới thiệu sẽ chỉ gây mất thời gian của họ và của bạn. Trong trường hợp nhà tuyển dụng muốn tìm hiểu thông tin từ các công ty bạn từng làm việc qua, họ sẽ muốn nói chuyện trực tiếp với sếp cũ của bạn, có thể là qua điện thoại, để hỏi những câu hỏi của riêng họ và điều tra những thông tin mà có thể bạn muốn giấu.

Thêm vào đó, các nhà tuyển dụng thừa hiểu, không ai lại đưa ra những thông tin quan trọng trong các lá thư giới thiệu, nên họ xem những lá thư này không có giá trị gì. Bởi thế, hãy bỏ qua thư giới thiệu và chờ nhà tuyển dụng hỏi tới thông tin liên lạc với công ty cũ của bạn.

8. Sau cuộc phỏng vấn, hãy quên công việc mà bạn vừa phỏng vấn

Rất nhiều người tìm việc gần như “phát điên” sau các cuộc phỏng vấn. Họ tự hỏi cuộc phỏng vấn thế đã ổn chưa, lẽ ra mình phải trả lời thế kia chứ không phải như thế, và cố gắng phỏng đoán xem bao giờ thì nhà tuyển dụng gọi lại cho mình. Tuy nhiên, tốt hơn cả, bạn hãy gạt toàn bộ những gì đã diễn ra sang một bên để đầu óc được thoải mái.

Bạn có thể đánh dấu trên lịch để liên lạc với nhà tuyển dụng nếu bạn không nghe được thông tin gì từ họ sau 2 tuần kể từ khi được phỏng vấn. Nhưng cho thời điểm đó, đừng suy nghĩ thêm gì về công việc hay cuộc phỏng vấn đó nữa.

12 thg 9, 2013

Con gái thật đáng yêu lắm nhé!!!

1. Con gái là chúa khóc nhè

Nói thì thế nhưng cũng không hẳn là con gái khóc nhiều quá đâu. Chỉ khóc đủ để con trai phải ở bên dỗ dành thôi, hihi. Nói thế chứ con gái phải có lý do chính đáng mới khóc mà, và khi con gái khóc, con gái chỉ muốn được ở bên người bạn thân thiết, im lặng, và khóc. Đây chính là lúc con trai có cơ hội tỏ rõ sự ga lăng, chu đáo của mình đấy. Một bờ vai, một cái nắm tay, vài cái kẹo mút để dỗ dành, chỉ vậy thôi, cũng đủ khiến con trai đẹp hơn trong mắt con gái!

2. Con gái là quân sư quạt mo

Hãy thử tượng tượng nào, con trai thấy kết một cô bạn lớp bên mà không biết sẽ phải làm gì để thổ lộ với cô ý. Còn gì tốt hơn là quân sư quạt mo XX nhỉ. Nào là quen biết rộng, nào là nắm rõ tâm lí phe cùng giới, nào là chọn quà đẹp không còn gì để chê. Phải nói là khi có con gái hậu thuẫn đằng sau, con trai sẽ tự tin hơn nhiều để cưa đổ cô bạn kia đấy.
Con gái thật đáng yêu lắm nhé!!!
Con gái thật đáng yêu lắm nhé!!!
3. Con gái học văn cực siêu nhé

Đồng ý là con trai giỏi tự nhiên hơn con gái đi, nhưng mà con gái cũng có kém cạnh chút nào đâu, học văn cũng ok lắm đấy chứ. Này nhé, con trai giải toán vèo vèo nhưng gặp văn thì mặt méo xị. Nhờ con gái mà con trai học văn khá hẳn lên, con trai nhận ra rằng hóa ra văn cũng không ướt át đến thế. Đôi khi chỉ cần dành một chút thời gian ngắm nhìn cuộc sống, yêu thương bạn bè, người thân cũng đủ để trải lòng cùng trang viết rồi.

4. Con gái tâm lí cực kỳ

Bảo rằng con gái yếu đuối, con gái cần có người che chở nhưng ai bảo con trai thì không có lúc như thế? Những lúc như thế nhé, con gái chẳng bao giờ lắm lời đâu. Con gái hiểu rằng, con trai sẽ không thích bị hỏi dồn dập như thế, con gái muốn con trai tự kể với con gái cơ. Con gái cũng hiểu rằng, lúc này nên rủ con trai đi đâu đấy, ăn kem chẳng hạn, rất là vui. Không phải con gái vô tâm đâu nhé, đấy là cách con gái an ủi con trai đấy!

5. Con gái là cổ động viên bất đắc dĩ của con trai

Con gái thực sự rất lười thể thao nhớ, nhưng vì con trai cứ bắt làm cổ động viên bất đắc dĩ nên con gái cũng chăm chỉ hơn một chút rồi. Nhìn con trai chơi bóng rổ con gái cũng có chút ghen tỵ đấy nhé. Và con trai lúc ấy chẳng tự hào quá đi chứ, vì đã khiến một con sâu ngủ phải dậy sớm đi tập thể dục mà.

6. Con gái cực chăm chỉ nhé

Con trai mà, có những lúc lười ơi là lười, chẳng muốn làm bài gì cả. Nhưng nhờ có con gái đốc thúc mà con trai chăm chỉ hơn hẳn. Chăm chép bài và làm bài nữa, con trai tiến bộ lên một phần cũng nhờ con gái đấy.

7. Con gái khéo tay lắm

Con gái hay đọc báo này, con gái hay làm đồ handmade này, con gái cũng thích tập tành nấu ăn nữa. Và con trai, toàn được con gái làm cho mấy đồ yêu yêu mà chẳng phải mất chút công sức năn nỉ ỉ ôi nào cả. Thì nhé, từ móc chìa khóa đến tập kẹp giấy, rồi đến mùa đông thì có cả khăn ấm nữa chứ. Lợi quá còn gì!

8. Con gái có trí nhớ tuyệt vời

Nhiều khi con trai quên cả ngày sinh nhật của mình, tại con trai mải chơi mà, để ý làm gì cho mệt. Con gái làm con trai bất ngờ lắm nhé, sinh nhật của con trai, con gái làm bánh này, có nến này, đầy đủ luôn ấy. Nhờ có con gái mà con trai có sinh nhật 18 thật ý nghĩa và ngọt ngào.
(Sưu tầm)

Những cơn mưa bất chợt

Sài Gòn hai mùa mưa nắng, giản đơn và bình dị như một ly cocktail hai màu. Mưa Sài Gòn có khi báo trước qua những áng mây mù đen kịt hay bầu trời âm u với những cơn gió lốc, nhưng cũng có khi đột ngột ào xuống giữa bầu trời trong xanh chỉ gợn chút mây. Mưa Sài Gòn thất thường quá đỗi, đến con người nơi đây cũng không biết khi nào nắng khi nào mưa.
Những cơn mưa bất chợt
Những cơn mưa bất chợt
Những cơn mưa bất chợt nơi đây thường làm con người hỗn loạn với những xúc cảm đan xen chồng chéo, và đôi khi rơi xuống đúng lúc tâm trạng đang cay nồng, chua chát hay những buổi chia ly không hẹn ước ngày gặp lại. Đã bao lần đứng dưới mưa, những cơn mưa đột ngột thoắt đến thoắt đi, nhìn theo bóng người mà khóc thầm lặng lẽ, mà dấu đi những dọt lệ lăn dài, hòa vào mưa. Đã bao lần đứng nơi khung cửa sổ mà ngắm khung cảnh tươi đẹp trước mắt, bỗng mưa ào ào rơi xuống, xóa nhòa tất cả, chỉ còn lại một màu mưa trắng xóa nhuốm đầy tâm trạng. Khi ấy, ta chỉ cười, mưa đã mang đi thật nhiều thứ đáng ra thuộc về mình.

Mưa cũng mang đến cho ta nhiều thứ, cũng gột rửa cho ta những vết bụi trong lòng, những chiếc gai nhọn làm tim ta chảy máu. Đứng dưới mưa, ta có thể khóc, có thể mang đau đớn bày tỏ hết ra ngoài, vì đã có mưa là mặt nạ che giấu những cảm xúc của ta, giúp ta giấu đi sự yếu đuối của mình. Đi trong mưa, lắng nghe từng tiếng tí tách vỡ òa, cảm nhận hơi lạnh ẩm ướt thẩm thấu vào da thịt, dường như ta bình tĩnh hơn, tỉnh táo hơn, mưa đã đánh thức, đã kéo ta ra khỏi những mụ mị mà đôi khi ta vô tình bị kéo vào. Cái bất chợt của mưa làm ta thức tỉnh như một lần vấp ngã khiến ta biết mình là ai và cần gì. Mưa đột ngột rơi xuống trước mặt, ta có dịp nhìn lại đời mình, làm được gì và mất đi những gì. Mưa, những cơn mưa bất chợt, đã đem lại cho ta thật nhiều, giúp ta biết cảm nhận, biết tỉnh táo nhận thức những vấn đề trong cuộc sống.

Trong cuộc đời, cũng có lắm cơn mưa bất chợt ập xuống, trở thành một đám mây đen bao phủ cả vùng trời của con người. Có thể là một lần thi trượt, một lần bất ngờ bị người yêu thương nhất phản bội, một lần đột ngột mất đi một thứ vô cùng quý giá, tất cả đã đem đến cho con người sự tuyệt vọng, dường như dập tắt mọi hy vọng vươn lên của họ, lấy đi mọi thứ thuộc về họ. Nhưng đó cũng là một lần được trải nghiệm nỗi đau, một lần nếm vị đắng cay của thất bại, một lần biết được mình là ai và mình đang đứng ở đâu. “Sau cơn mưa trời lại sáng”, sau những cơn mưa bất chợt ấy sẽ là một bầu trời xanh trong sáng lòa với những hy vọng mới. Ta có thể mất đi rất nhiều, nhưng cái để lại chính là sự trưởng thành, tiến bộ, là nấc thang cho ta bước lên một tầm cao mới.

Sài Gòn mùa này chợt nắng, chợt mưa, con người ta cũng đang đi vào một giai đoạn mới, rực rỡ nhưng cũng hẳn cũng lắm chông gai, lắm sự đột ngột thất bại. Sài Gòn mưa rồi nắng, mưa để gột đi bụi bẩn đã vấy vào trong không khí, mưa để đột ngột đưa con người Sài Gòn vào trong thinh lặng, để họ nghĩ, họ hiểu hơn chính mình. Ta cũng vậy, đau, đau lắm, để rồi sau cơn đau đầy hụt hẫng đó, ta có khoảng lặng ngẫm nghĩ riêng mình, và chuẩn bị cho một hành trình mới, cho những yêu thương mới. Mưa Sài Gòn bất chợt, mưa đời người bất chợt mà đẹp đẽ biết bao.
(Sưu tầm)

Đêm mưa nằm nghe gió hát

Mưa! Cơn mưa bất chợt thật nhẹ nhàng và êm ái! Nó đến thật bất ngờ và ra đi cũng thật vội vã. Trời mưa luôn làm dấy lên trong lòng người bao xúc cảm lạ lùng trộn lẫn với những hoài niệm xa xôi ùa về nghe xót xa. Lặng yên để lắng nghe tiếng mưa buồn rơi, lắng nghe tiếng thở dài của đêm đang trôi và lắng nghe nỗi cô đơn của chính mình. Mưa khiến cho con người ta thả trôi về những kỷ niệm êm đềm của một thời rong rủi nhiều hơn là bi lụy đau thương khi bất chợt nhìn thấy những chiếc lá vàng rơi rụng rồi nhẹ nhàng gom xác lá mà ngồi đếm niềm nhung nhớ trong khung trời tím ngắt. Gió đã từng cố gắng, từng hy vọng, từng ôm mãi cái giấc mơ, cái mong ước tưởng chừng như là mơ hồ để rồi thất vọng và khóc trong vỡ òa.
Đêm mưa nằm nghe gió hát
Đêm mưa nằm nghe gió hát
Có đôi khi tự hỏi lòng mình có yêu mưa không? Nhưng rồi cái miệng lại đơ ra, cái cuống họng nó nghẹn uất lấp bấp không thành lời. Chỉ biết rằng có lúc gió cũng thích lang thang một mình dưới mưa lắm! Để được cảm nhận cái lạnh lẽo của mưa, cái rít xướt rất nhẹ khi mưa quật vào người khiến da thịt đau nhói và cũng có lúc gió lại thấy ghét mưa quá chừng vì mưa vô tình gợi lại cho gió cái cảm giác buồn rũ rượi của quá khứ! Mưa buồn! Ừ thì buồn thật đấy nhưng có ai biết chăng trong cơn mưa đôi khi cũng toát ra cái gì đó ấm áp khó tả bình lặng đến lạ thường!

Cơn mưa đêm nay nó dai dẳng và lì lộm thiệt! Nó kéo dài từ sáng sớm cho đến chập tối mà không chưa chịu tạnh. Mưa hoài mưa mãi Mưa riết đến nỗi gió rung lên khe khẽ những lời thì thầm nài nỉ tình tự “Đừng có mưa nữa! Gió lạnh lắm rồi!”. Vậy mà mưa có nghe đâu vẫn cứ rớt hạt đều đều bên ô cửa sổ như đan sâu vào tim gió những nỗi niềm thương nhớ say đắm thiết tha khi gió không còn mưa bên đời, khi cái tình yêu có hờn giận, có nhớ nhung có ray rức nó không còn ngự trị và khi gió nếm được cái mùi vị cay đắng của sự chia xa... Mưa rơi! Mưa rơi! Em nhớ đến một người, yêu nhau chưa lâu nay bỗng xa thật rồi!...

Thế rồi ngày mưa cũng qua đi nhưng có mấy ai trong cuộc đời mà đạt được niềm mơ ước của mình đâu? Và riêng với gió – con người thích đi trong mưa thì suốt cả cuộc đời có lẽ chỉ có những chuỗi ngày mưa trong lòng như một nỗi buồn tàn thu mà mùa thu của nó thì dường như bất tận vô bờ. Ngoài trời những giọt mưa vẫn còn rơi tí tách như đếm được nỗi nhớ mong và cả những lời thở than nỉ non trong ngõ hồn quay quắt nhớ nhung... Mưa ơi! Mưa ơi! Xin nhắn giúp vài lời đến phương trời xa ấy lời yêu dấu em gửi người nơi cuối chân mây... để cùng nhau chia sẻ những buồn vui trong đời, để sưởi ấm linh hồn cho nhau và để hòa chung nhịp thở trong cơn lạnh hoang phế đêm nay.

Sao không yêu em cho đến cuối cuộc đời!

Sao không cho em những dấu yêu tuyệt vời!

Yêu thương khi xưa ta đánh mất thật rồi!

Chắc ta vội vàng quá! Nào đâu biết yêu! Nào đâu biết sẽ xa nhau!

Cái buốt giá, cái lạnh lẽo và cái cô đơn trong lòng của mưa đã làm lòng gió ấm lại với những gì mà mưa đã cho đi mà không bao giờ đòi lại. Nó cũng giống như những hạt nước tròn trịa vẹn nguyên phải gánh chịu một nỗi đau vỡ toang thành trăm hạt nhỏ khi từ trên không rơi xuống đất. Xin cảm ơn đời! Cảm ơn mưa – Người mà trong sâu thẳm yêu thương đã cho trái tim gió một chổ dựa bình yên giữa những mảnh vỡ thủy tinh của cuộc đời đọa đày xa xăm. Kỷ niệm về mưa thoáng qua trong chốc lát làm trái tim gió không thôi thổn thức để rồi lại vỡ tan lãng quên vào một miền xa vắng!
(Sưu tầm)

Làm ơn đừng hờ hững

Ta với người cứ như thể chẳng có gì là quen biết, chẳng có gì là cái đã từng xảy ra tồn tại trong khoảng cách ngắn ngủi này. Ta ngang qua nhau, không nhìn nhau, không cười, như hai người xa lạ chẳng hề quen biết ?
Làm ơn đừng hờ hững
Làm ơn đừng hờ hững
Đời sao bấp bênh tới thế. Cuộc sống này của ta người không có quyền phán xét, bởi cái lẽ đơn giản rằng người đâu phải đang sống cuộc sống của ta. Cứ là người đi, đừng nếm xỉa tới ta, xa lạ mà, thì làm gì có cái quan hệ ràng buộc mà quan tâm nhau nữa. Ai cũng có những mảnh ghép riêng của đời mình, chỉ tiếc rằng ta và người chẳng phải là mảnh ghép giành cho nhau.

Ta sống khép mình với mọi người, nhưng không phải là ta giam giữ những yêu thương trong ta. Ta vẫn yêu thương, vẫn quan tâm mọi người, nhưng chỉ là không biết nó có được đón nhận hay không? Ta sống cho từng ngày, vì với ta cái định nghĩa về cuộc sống và yêu thương vẫn còn ngổn ngang lắm. Đôi khi ta vẫn luyên thuyên với chính mình trong đêm vắng, chắc có lẽ khi về đêm, ta mới được là ta thực sự. Cái sự giả tạo, lớp mặt nạ mà đời đeo cho ta thật mỏng manh, nó có thể bị rạch toạc bất cứ lúc nào, nhưng ta không muốn thế, vì khi mặt nạ được tháo bỏ, ta sợ ta chẳng khi nào biết tới niềm vui, ta sợ nụ cười sẽ không bao giờ xuất hiện. 

Cuộc sống luôn thay màu, lòng người khó đoán, tình yêu khó chung ?

Tại sao người với người lại cứ phải hờ hững với nhau ?

Ta với người không máu mủ ruột già, nhưng tình cảm thì chẳng thua kém gì cả, có thể còn là sâu nặng. Ấy vậy mà lại có sự hờ hững với nhau như xa lạ. Người à, có khi nào người lo lắng cho ta như ta lo lắng cho người. Hay đơn giản, có khi nào trong phút chốc thoáng qua, trong suy nghĩ của người có ta ?

Yêu thương chưa bao giờ là muộn. Cuộc đời cũng chẳng lấy không đi của ai thứ gì. Nhưng không hẳn cái gì của mình thì mãi sẽ là của mình, không hẳn cái gì thuộc về mình thì dù có đánh mất, có lạc mất thì mãi là của mình. Không hẳn mà, phải không ?

Hãy để ta được quan tâm người, còn người hãy cứ như thế đi, không quan tâm ta như những gì người muốn, cứ sống cho những đam mê mà người theo đuổi, mặc dù trong những đam mê đó không có ta. Nhưng làm ơn đừng hờ hững. Đừng hờ hững với những yêu thương quanh người.

Làm ơn, người nhé !
(Sưu tầm)

Độc thân không phải là ế

Khi một người hỏi tôi đã có người yêu chưa, tôi cười bảo chưa có, thì họ lại ngán ngẩm lắc đầu: “Vẫn ế à?”. Tôi trả lời: Không, là độc thân chứ không phải ế!
Độc thân không phải là ế
Độc thân không phải là ế
Tôi thấy bây giờ nhiều bạn trẻ lạm dụng từ “ế” nhiều quá, chưa có người yêu tức là gắn với điều này. Chúng ta còn trẻ, mới 18, 20, 25,… thì sao lại gọi là ế được. Chúng ta không ế, chỉ là chúng ta đang tạm chấp nhận chọn sự cô đơn cho mình. Độc thân không phải là xấu, độc thân là bởi ta chưa tìm được vòng ôm đủ tin tưởng cho ta vượt qua những ngày giông bão hay nụ hôn để ta quên hết cả mọi buồn phiền cuộc sống.
Tôi độc thân. Nhưng tôi chẳng cảm thấy buồn hay xấu hổ với điều đó. Chưa có người yêu tức là tôi tạm chấp nhận đi trên một con đường xa hơn người khác, tôi dành quỹ thời gian một ngày của mình cho những người thân yêu, cho những công việc nên làm khi còn trẻ, cho những sở thích vẩn vơ của một cô gái 22 tuổi.
Nếu như một sáng sau 10 năm nữa khi ngủ dậy, tôi nhìn điện thoại nhưng không có nổi một tin nhắn yêu thương, một ngày lầm lũi đi từ sáng đến tôi mà không được chàng trai nào hỏi thăm, hay như đau ốm mà vẫn một mình chống chọi thì tôi mới nghĩ đến việc ế, đến việc bản thân mình bị bỏ rơi giữa thành phố đông đúc này.
Tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng, chúng ta còn rất nhiều việc để làm hơn là chuyện yêu đương. Tôi ghét những người suốt ngày chỉ than thở, ỉ ôi, viết những dòng status tâm trạng lên Facebook, than vãn sao mình khổ thế này, mình khổ thế kia khi không có người yêu. Liệu cứ kêu gào như vậy thì anh ta, hay cô ta sẽ xuất hiện để cho bạn yêu ư?
Tuổi trẻ còn có đam mê, có những người bạn, có những cuộc gặp gỡ tình cờ, có những mộng mơ. Tuổi trẻ còn cần một mình để sau này biết quý trọng những giây phút được ở bên người yêu, bên người vợ, bên người chồng của mình. Tuổi trẻ đừng nên yêu bừa bãi, đừng nên yêu cho có, đừng nên yêu cho bằng bạn bằng bè.
Độc thân với tôi là một điều đáng để vui mừng. Khi ta còn có một khoảng thời gian để tìm hiểu chính bản thân mình nhiều nhất, trải nghiệm với những thử thách phía trước, xem mình bước được bao xa, trước khi bước cùng một người…
Đừng tự gắn cho mình với từ “ế” xấu xí, hãy mỉm cười và nói rằng “Tôi độc thân” khi ai đó lỡ hỏi về chuyện tình duyên. Và hãy sống vui vẻ với sự độc thân đó, bởi chẳng ai cô đơn cả đời đâu mà…
(Sưu tầm)

Em ở đâu, anh muốn biết

Em ở đâu, anh muốn biết
Em ở đâu, anh muốn biết
Em giấu nỗi buồn vào trong đôi mắt
Giấu nỗi đau nơi sâu nhất trong tim,
Nói với anh em muốn đuợc bình yên
Quên em đi, đừng kiếm tìm em nữa.

Không cần nụ cuời, em ném vào trong lửa,
Không cần anh, em khóa cửa trái tim,
Không cần đời, em cất buớc lặng thinh
Bỏ lại sau hạnh phúc mình rạn nứt...
... 
Anh biết em buồn nhìn qua đôi mắt
Biết em đau, vết thương sắc trong tim,
Nhưng em, sao em chẳng đoái nhìn
Anh cũng vậy, đau buồn anh cũng có.

Nói cho anh đi, để anh biết rõ
Em thế nào rồi, nơi đó ở đâu,
Nói cho anh nghe, dù chỉ một câu
Em sao rồi, em ở đâu, anh muốn biết!
Nguồn: truyennganhay