7 thg 5, 2014
Xem phụ nữ say rượu cười vỡ bụng
Dịch vụ thiết kế web giá rẻ
Muốn thàng công bạn phải biết vượt qua
Bởi, thành công không tự nhiên mà tới khi không có sự nỗ lực của cá nhân mỗi người.
Những thách thức sau bạn cần phải vượt qua:
Bạn phải thực hiện cuộc gọi mà bạn sợ nhấc máy.
Bạn phải thức dậy sớm hơn thời gian mình mong muốn.
Bạn phải cho đi hơn mức mà mình ngay lập tức được nhận lại.
Bạn phải quan tâm đến người khác nhiều hơn sự quan tâm họ dành cho bạn.
Bạn phải chiến đấu dù rằng đã bị thương, đổ máu và đau đớn.
Bạn phải thử cảm giác không chắc chắn và mạo hiểm trong khi hành động an toàn có vẻ như thông minh hơn.
Bạn phải luôn là người dẫn dắt dù không hề có ai khác theo sau.
Bạn phải đầu tư cho chính mình ngay cả khi không ai muốn làm điều đó.
Bạn phải trông như một anh hề cũng được lúc tìm kiếm câu trả lời mà mình chưa có.
Bạn phải nghiền ngẫm từng chi tiết khi hành động dễ dàng hơn là nhún vai phớt lờ nó.
Bạn phải cố thực hiện cam kết khi bạn có quyền lựa chọn đưa ra lời bào chữa.
Bạn phải tìm cho ra lời giải thích riêng mình ngay cả khi được bảo rằng nên chấp nhận "sự thật".
Bạn phải phạm những sai lầm và trông giống như một thằng ngốc.
Bạn phải thử và thất bại và thử lại.
Bạn phải chạy nhanh hơn ngay cả khi bạn mệt như đứt cả hơi.
Bạn phải đối xử tử tế với những người từng tàn nhẫn với mình.
Bạn phải đáp ứng thời hạn công việc dù nó không hợp lý và đạt được những kết quả chưa từng có trước đây.
Bạn phải chịu trách nhiệm về hành động của chính mình ngay cả khi mọi thứ đều sai lầm.
Bạn phải tiếp tục tiến về phía trước nơi bạn muốn không có bất cứ vấn đề gì đang đón đợi mình.
Bạn phải làm những điều khó khăn:
Những thứ mà không ai khác đang làm. Những thứ mà bạn sợ hãi. Những thứ khiến bạn tự hỏi mình có thể chịu đựng trong bao lâu nữa.
Đó chính là những điều định nghĩa nên con người bạn. Đó là những điều tạo nên sự khác biệt giữa việc sống cuộc sống tầm thường hay thành công rực rỡ.
Những việc khó khăn là điều đơn giản nhất để né tránh. Để trốn chạy. Để vờ như chúng chưa từng xảy đến với bạn.
Sự thật đơn giản về thành công to lớn mà những người bình thường đạt được là họ đã làm nhiều điều khó khăn mà những người thông minh hơn, giàu có hơn, trình độ hơn không có can đảm thực hiện.
Hãy làm những việc khó! Bạn sẽ ngạc nhiên vì mình thực sự có thể tuyệt vời đến thế nào.
6 thg 5, 2014
Thành công thì sao mà thất bại thì sao
THÀNH CÔNG THÌ THẾ NÀO? THẤT BẠI THÌ ĐÃ SAO?
Chẳng sao cả, thành công thì tiếp tục phấn đấu để thành công, thất bại thì lấy dũng khí để làm lại. Coi mọi chuyện nhẹ nhàng hơn, không phải cuộc đời sẽ tốt hơn sao?
Thái độ sống quyết định rất nhiều đến tâm trạng khi sống. Chỉ cần cảm thấy sống tốt, như vậy đã là thành công lớn nhất rồi.
Đừng mãi chìm đắm trong nỗi buồn thất bại, cũng đừng sợ người khác cho rằng bạn kém cỏi. Nói với họ rằng, thành công của tôi chỉ là đến muộn hơn mà thôi!
Ai nói với bạn, cuộc đời chỉ cần trải qua một lần thành công, một lần thất bại?
Rất nhiều, thế nên hãy lấy dũng khí để đối diện, đừng trốn tránh, cũng đừng sợ hãi. Đôi ba lần vấp váp, đôi ba lần thất bại, là sẽ có một lần thành công thôi.
Mà thành công khi ấy, còn có giá trị hơn rất nhiều lần. Bạn có dám tin không?
1 thg 5, 2014
Anh thay áo rồi, mình chia tay thôi
Tâm khóc khi nhìn thấy anh trong chiếc sơ mi màu trắng. Thế là hết! Những nỗ lực cuối cùng để vớt vát một cuộc tình trở thành vô vọng. Trên đời này, chỉ có thể trói buộc thể xác mà chẳng thể nào níu giữ được tâm hồn khi họ đã quay về hướng khác. Anh đã khoác lên mình chiếc áo mới, màu trắng và chuyện tình của Tâm với anh sẽ mãi mãi được khoác lên mình chiếc áo mang màu kỉ niệm.
- “Mình chia tay đi em nhé”.
Đó là câu nói mở màn cho cuộc tình này tan vỡ. Nó cứa vào lòng Tâm một vết thương dài, sâu, nhức nhối.
- “Vì sao? Em có gì khiến anh không hài lòng?”
- “Không, em là một cô gái tốt. Chính vì em tốt nên em xứng đáng yêu một người khác để hạnh phúc hơn. Anh đã… lầm tưởng về tình cảm của mình. Nhưng giờ anh chợt nhận ra chúng ta quá khác nhau. Anh không phải là tình yêu mà em kiếm tìm”.
Tâm nhoẻn miệng cười nhưng nước mắt lại rơi trên nụ cười ấy:
- “Lí do của anh thật buồn cười và em không chấp nhận. Trừ khi anh chịu đưa ra một lí do nào đó hợp lí, bằng không, em sẽ không chia tay”.
- “Câu trả lời của em chính là lí do. Anh muốn chia tay là vì bên anh, em cam chịu đến mức khó tin. Em chưa bao giờ cảm thấy đau đớn vì anh đến mức muốn buông tay anh ra. Em chai lì mọi cảm xúc đó miễn sao chỉ được bên anh là đủ. Đó không phải là tình yêu, nó chỉ là sự quen thuộc thôi em ạ”.
Tâm đứng bần thần người. Có lẽ anh nói đúng. Kể từ khi Tâm và anh yêu nhau, chưa bao giờ Tâm nổi giận. Những việc anh làm, những lời anh nói, những con người anh quen, cuộc sống của anh, thế giới của anh chưa từng một lần khiến cô có cảm xúc gì mãnh liệt. Cô bình thản chấp nhận hết mọi điều và coi đó như một phần tất yếu của tình yêu. Ngay cả lúc này, khi anh nói lời chia tay vì anh không yêu Tâm, cô cũng vẫn bình tĩnh đến độ không chấp nhận vì lí do không xác đáng mà lẽ ra, với một cô gái khác, họ sẽ cảm thấy bị tổn thương và giận dữ. Còn Tâm, cô chỉ quan tâm tới việc sẽ phải bên anh, vậy là đủ.
Tâm không trả lời. Cô vẫn bình tĩnh đến lạ thường. Tâm cần thời gian để suy nghĩ. Không phải suy nghĩ về lời chia tay mà suy nghĩ về tình cảm của anh và cô. Liệu có đúng nó là tình yêu hay chỉ là một thứ gì na ná thế?
- “Em không muốn mất một người tốt như anh”.
Anh đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Tâm:
- “Chúng ta đều tốt, không có ai là kẻ phụ tình và càng không có ai là kẻ bị bỏ rơi. Vì giữa chúng ta chưa từng tồn tại thứ tình yêu thực sự. Đó chỉ là một thói quen mà ta lầm tưởng. Tình yêu giống như hai mảnh ghép, không phải tìm cho mình một miếng ghép đẹp, tốt là đủ mà cần phải tìm miếng ghép phù hợp với mình. Đó mới là điều quan trọng. Một ngày nào, em cũng sẽ có niềm vui mới, em sẽ không mặc chiếc váy mà anh thích, giống như anh hôm nay, anh mặc chiếc áo anh thấy hợp với mình. Hãy là chính mình, sống thật với tình cảm của mình em nhé”.
Anh đi rồi, chỉ còn lại mình Tâm ngồi đó, tiếng mưa bên ngoài vẫn rơi. Đúng là cô thấy tim mình đau thật nhưng không nhiều lắm. Có lẽ, đó không phải là tình yêu thực sự…